Chương 82

Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Trường An Như Trú

12.889 chữ

07-05-2023

Lúc Cố Vọng nói chuyện giọng điệu rất nhẹ, giống như lời thì thầm chỉ thuộc về hai người, cũng chỉ nói cho một mình cô nghe.

Lúc này trong đôi mắt đỏ au của hắn chỉ phản chiếu một mình cô.

Không thể phủ nhận, Khanh Linh thích loại cảm giác đầy lòng đầy mắt đối phương đều là mình này.

Tựa như có một người, bất kể thế nào cũng chỉ dõi theo cô.

Trước khi Khanh Linh rời khỏi tổng cục đã nghĩ, nếu như thoát khỏi cái thứ gọi là nhiệm vụ này, thoát khỏi mớ thân phận lung tung lộn xộn này, đến đây không vì mục đích gì, thì cô và Cố Vọng sẽ sống chung với hình thức như thế nào.

Liệu cô còn quan tâm đến chuyện Cố Vọng bị thương nữa không?

Thì ra cũng sẽ có.

Cô có chút hốt hoảng.

Lúc cô còn đang thẫn thờ, Cố Vọng lại nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: “A Linh…”

Khanh Linh hoàn hồn, khẽ nói: “Cố Vọng, sinh tử là một chuyện rất lớn.”

Cố Vọng im lặng, nặng nề nhìn cô.

Khanh Linh không nói thêm nữa, cô vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Kim Uyên.

Tiểu Kim Uyên lập tức phun Phật châu ra, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nó không nhịn được trừng mắt lườm Cố Vọng, lại mò mẫm dò xét mạch đập của hắn rồi lẩm bẩm: “Nếu không phải A Linh, ta không thèm quan tâm đến ngươi đâu.”

Kỳ thật đa phần thời gian Cố Vọng đều không đi so đo với Tiểu Kim Uyên, bây giờ nghe nó nói thế không hiểu sao lại khiến hắn vui vẻ.

“Đúng vậy, nhờ phúc của A Linh.” Hắn cười, “Như vậy tốt biết bao.”

Tiểu Kim Uyên bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi có bị bệnh không đấy?”

Bị thương mà còn tốt à?

Cố Vọng ngồi xích ra phía sau, không sát lại gần cô nữa, nhưng ánh mắt vẫn khoá chặt lấy Khanh Linh: “Có liên quan tới A Linh thì cái gì cũng tốt.”

Hắn chỉ sợ là ngay cả một chút quan hệ cũng không có.

Khanh Linh đối diện với ánh mắt của hắn, không biết vì sao bây giờ cô cứ cảm thấy ánh mắt này của hắn rất vừa mắt.

Màu đỏ kia rất nồng nhiệt.

Cô không dời mắt, bình tĩnh nói: “Ta không muốn có kiểu liên quan này.”

Cố Vọng cất tiếng cười: “Biết rồi.”

“Sao lại thế này?” Tiểu Kim Uyên mò mẫm, cảm thấy không đúng: “Sao lại bị thương nặng như vậy chứ?”

Khanh Linh nhíu mày.

Cố Vọng lơ đễnh nói: “Nặng thế nào?”

“Tâm mạch đều bị chấn thương, kiếm ý này rất mạnh.” Tiểu Kim Uyên khó hiểu nói: “Giao chiến với ai mà có thể đánh ngươi bị thương thành như vậy?”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.

Dựa vào tu vi của Cố Vọng bây giờ, người có thể làm hắn bị thương thật không thể khinh thường.

“Vậy sao?” Cố Vọng chống cằm, nhìn thẳng vào Khanh Linh, kéo dài giọng nói: “Hèn gì ta cảm thấy đau, thì ra là bị thương rất nặng.”

Đuôi mắt hơi hếch lên, con ngươi lấp lóe nhiều thêm chút mê hoặc: “A Linh, ta đau.”

Tiểu Kim Uyên: “Ngươi… có thể có chút tự giác của người bị thương được không?”

Ngay cả nó cũng bị gạ gẫm rồi đấy.

Cố Vọng không thèm để ý tới nó, vẫn nhìn chằm chằm vào Khanh Linh, nhấc một cái tay khác lên, cười nói: “A Linh giảm đau cho ta được không?”

Cái tay kia rất trắng, khớp xương rõ ràng, lại đặt bên cạnh tay Khanh Linh.

Cô không dời tầm mắt được, thuận theo lên tiếng: “Giảm bằng cách nào?”

Chớp mắt tiếp theo, tay của Cố Vọng lập tức phủ lên mu bàn tay cô.

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mu bàn tay Khanh Linh một cái: “Giảm như vậy.”

Hắn nói xong lại thở dài: “Hiệu quả rất tốt, không còn đau chút nào nữa.”

Khanh Linh: “…”

Tiểu Kim Uyên: “…”

Nó căm tức buông Cố Vọng ra, nổi giận: “Ngươi đang sỉ nhục ta đúng không!”

Nó đường đường là một Thần Mộc, lại hạ mình đi trị thương cho tên cẩu nam nhân này, vậy mà bây giờ hắn lại vuốt ve tay người ta rồi bảo đã giảm đau là sao?

Khanh Linh cũng cảm thấy Cố Vọng quá đáng.

Hình như mỗi lần hắn biến thành dáng vẻ này, đều rất…buông thả bản thân.

Cô ho nhẹ một tiếng, an ủi Tiểu Kim Uyên: “Đừng để ý đến hắn.”

Nói rồi lại muốn rút tay mình về.

Mặc dù nhiệt độ cơ thể hai người đều lạnh băng, nhưng trên mu bàn tay lại như bị lửa đốt qua, khiến cô cảm giác bỏng rát.

Rút tới rút lui lại không rút ra được, Cố Vọng nắm rất chặt, dễ dàng đan chặt tay vào bàn tay cô, tủi thân nói: “Một chút ngọt ngào mà A Linh cũng không thể cho ta sao?”

Tiểu Kim Uyên ngoài cười nhưng trong không cười, âm dương quái khí nói: “Đã như vậy, ngươi thử hôn nàng xem, nói không chừng hôn xong vết thương của ngươi lành hẳn đấy.”

Không ngờ Cố Vọng đúng là đang nghĩ tới: “Cũng là một cách.”

Tầm mắt hắn dừng trên môi Khanh Linh.

Khanh Linh bỗng có chút đứng ngồi không yên, cô đè Tiểu Kim Uyên lại, thở dài nói: “Đừng làm rộn.”

Nói xong, cô nhét thẳng một miếng điểm tâm vào miệng Cố Vọng, chặn lại cái miệng đang lải nhải của hắn.

Trong cổ họng Cố Vọng phát ra tiếng cười buồn bực, hắn chậm rãi nuốt miếng điểm tâm xuống, không nhắc lại nữa.

Lúc này Tiểu Kim Uyên mới sắp xếp lại tâm mạch của hắn một lượt, sau đó tay biến thành nhánh cây, hái mấy quả trái cây xuống, dùng giọng điệu ông cụ non nói: “Nói thật đấy, thêm mấy lần nữa là cái mạng này của ngươi rất khó bảo đảm.”

“Sao từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ xem trọng tính mạng của mình vậy?”

Trước đó ở Vô Trần Sơn cũng vậy, ngày nào trở về cũng bị Phật quang của Vô Trần Sơn biến thành nửa chết nửa sống, bây giờ chỉ mới qua được mấy ngày.

Cố Vọng cười như không cười nhìn nó, Tiểu Kim Uyên cảm giác hình như mình đã nói gì đó không nên nói, đành phải nhảy sang bên khác ăn điểm tâm.

Khanh Linh lặng lẽ rút tay mình về.

Lần này Cố Vọng không ép buộc đụng chạm vào cô nữa, chỉ cầm một quả Thần Mộc lên cắn một miếng, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng.

Chờ Cố Vọng ăn xong một quả, Khanh Linh vẫn không lên tiếng.

Cô đang nghĩ tới lời của Tiểu Kim Uyên, thật ra cô đã phát hiện từ rất sớm, đúng là Cố Vọng vô cùng thờ ơ với chuyện sinh tử.

Đối với hắn mà nói, dường như sống hay chết đều không quan trọng.

Chỉ có được mấy lần hắn nói với cô là muốn sống.

Nhưng cho dù nói như vậy, mỗi một chuyện hắn làm lại đang lấy tính mạng của mình ra để vật lộn.

Sau một hồi lâu Cố Vọng mới ngẩng đầu lên: “A Linh đang nghĩ gì vậy?”

Khanh Linh: “Nghĩ tới lúc chàng nói với ta muốn sống là loại tâm trạng gì.”

Cố Vọng ngớ ra, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười.

Hắn chậm rãi nói: “Nghĩ về tâm trạng của nàng đi.”

Khanh Linh nghe vậy, hơi quay đầu: “Cái gì?”

“A Linh, ta vốn không có kỳ vọng gì ở thế giới này.” Cố Vọng nói: “Bởi vì có nàng ở đây nên mới nghĩ rằng sống thêm một chút nữa mới tốt.”

Lúc hắn nói chuyện không có giọng điệu gì, nhưng Khanh Linh lại cảm thấy lồng ngực đang nảy lên, cái gì gọi là không có kỳ vọng gì chứ?

Khanh Linh hỏi: “Vậy nếu ta không ở đây thì sao?”

“Nàng không ở đây à?” Ánh mắt Cố Vọng hơi tĩnh mịch, hắn rũ mắt mỉm cười: “Vậy không phải ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến nàng ở lại đây sao?”

Đúng rồi.

Hắn giam lỏng cô, uy hiếp cô, lại đuổi theo tới tổng cục, bao gồm cả cuối cùng ở chân núi Vô Trần Sơn, mỗi một chuyện hắn làm đều hy vọng cô ở lại.

Khanh Linh đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bỏ qua tầm quan trọng của bản thân đối với Cố Vọng, những kịch bản trong sách đó thật sự đã làm cho hắn không có hy vọng về bất kỳ thứ gì, kể cả sự xuất hiện của cô cũng không làm nên chuyện gì.

Khanh Linh: “Thế bây giờ thì sao?”

“Bây giờ cái gì?”

“Bây giờ ta đã trở về, chàng còn mong đợi nữa không?”

“Mong đợi chứ.” Trong mắt Cố Vọng hiện lên một chút ánh sáng, xích lại gần Khanh Linh, nhỏ giọng nói: “Cho nên nàng không thể đi nữa.”

Giọng điệu hắn chậm rãi, như cố ý để Khanh Linh nghe rõ: “Ta sẽ không để nàng đi nữa.”

Khanh Linh lại không chú ý đến những thứ này: “Nếu đã như vậy, sao còn muốn làm bản thân bị thương thành thế này?”

Cố Vọng sửng sốt.

Hắn cố tình nói như vậy là muốn xem Tiểu Quỷ Chủ sẽ có phản ứng gì, nhưng cô luôn có khả năng dời trọng điểm sang chỗ khác.

Lần nào cũng khiến hắn ngạc nhiên và không biết nên ứng đối ra sao.

Khanh Linh biết, Tiểu Kim Uyên đã nói bị thương nặng thì không phải là nặng bình thường.

Hơn nữa ở trong màn sáng, cô nhìn thấy dáng vẻ Cố Vọng hệt như không muốn sống tiếp nữa.

Muốn sống, nhưng lại không làm như vậy.

Cố Vọng nhanh chóng hoàn hồn, nhìn vào đồng tử của cô: “A Linh đang lo lắng cho ta sao?”

Khanh Linh không hề phủ nhận: “Ừm.”

Cố Vọng mỉm cười, thật ra hắn đã nghe Tiểu Quỷ Chủ nói lời này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nghe hắn vẫn cảm thấy sung sướng.

Mặc kệ là vì nhiệm vụ ở quá khứ hay là hiện tại.

Khanh Linh khó hiểu: “Chàng cười cái gì?”

Cố Vọng ngậm ý cười nói: “Nàng lo lắng cho ta, chẳng lẽ ta không nên vui mừng sao?”

Khanh Linh bỗng chốc không biết phải nói gì.

Giọng của cô không nóng không lạnh: “Ta lo lắng cho chàng, nhưng chàng vẫn đang gạt ta, làm cho ta ngủ mê man sau đó đi tìm Lâm Ngân Chi, còn dưới tình huống biết rõ sẽ bị thương.”

Cô ngước mắt lên: “Như vậy cảm thấy vui lắm sao?”

Ý cười trên mặt Cố Vọng đông cứng lại, thậm chí còn có chút lúng túng.

Khanh Linh nói tiếp: “Cố Vọng, chàng có nghĩ tới không, nếu lúc ở Vô Trần Sơn, ta đã trở về rồi nhưng chàng lại không đứng lên được thì sẽ thế nào.”

Cố Vọng vô thức bác bỏ: “Sẽ không.”

Hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, hắn còn đang đánh cược mà.

Khanh Linh đã thông suốt: “Cho nên chàng đã có tính toán từ trước.”

“Không phải.”

Khanh Linh cười nhạt: “Chàng đã tính toán từ trước, lại còn gạt ta, là như vậy đúng không?”

Trước khi đến Khanh Linh đã suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ đến điên cuồng và chấp nhất của Cố Vọng, nghĩ đến tình yêu cố chấp này của hắn.

Nghĩ xem hắn rốt cuộc là yêu mình, hay là yêu sự quan tâm từng li từng tí kia, hay bởi vì cô là biến số duy nhất mà hắn tự tin nắm giữ trong tay đó.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ, nên cô dứt khoát thuận theo suy nghĩ đi tới đây.

Khanh Linh đột nhiên lên tiếng: “Nếu ta không đối xử tốt với chàng nữa thì sao?”

“Không tốt với chàng, không lo lắng cho chàng, thậm chí không tiếp nhận chàng.” Khanh Linh dừng một chút rồi nói tiếp: “Như vậy chàng có còn tính toán định liệu trước nữa không?”

“Không phải ta đã nói rồi sao, mỗi một câu chuyện đều có điểm mấu chốt.”

Tính của Khanh Linh là có gì nói đó, những lời này cô cũng không định giữ nữa mà dứt khoát đem ra thảo luận với Cố Vọng.

Cố Vọng lại im lặng, quanh người hắn đều căng thẳng, giống như một con thú hoang bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Khanh Linh để ý, Ma văn trên cổ hắn đã trở nên rõ hơn.

“Chàng…”

“Không phải định liệu trước.” Cố Vọng bỗng nhiên giương mắt, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Khanh Linh, nắm chặt cổ tay cô: “Ta không xác định được.”

Khanh Linh không giãy ra.

Trực giác cho cô biết nếu bây giờ cô giãy ra thì trạng thái của Cố Vọng sẽ càng kém hơn, nhưng vấn đề này sớm muộn cũng phải đối mặt, cho nên hắn cũng không lãng tránh.

“Không xác định được nàng sẽ trở về, nên chỉ giữ lại một ý niệm trong đầu, chỉ bởi vì ta chưa đủ thành tâm nên nàng mới không trở lại, cho nên không thể ngã xuống.”

Cho nên mới tùy ý để Tiểu Kim Uyên chữa thương cho hắn mỗi ngày.

“Cũng không phải gạt nàng.” Cố Vọng cúi người, gác cằm trên đỉnh đầu cô, ở nơi Khanh Linh không nhìn thấy, sự điên cuồng dưới đáy mắt lại sinh sôi dữ dội: “Là không muốn để nàng có cơ hội rời khỏi ta nữa, ai cũng không được.”

Hắn nhắm mắt lại, một lát sau, vẫn không kiềm chế được mà nâng cằm Khanh Linh lên, hung hăng nói: “Nàng có thể không đối xử tốt với ta, có thể không lo lắng cho ta, nhưng không thể không tiếp nhận ta.”

“Ta không hề toan tính trước, đối với chuyện nàng sẽ yêu ta, trong lòng ta còn khiếp sợ hơn bất kỳ ai, không chắc chắn hơn bất kỳ ai.” Hắn bóp cằm Khanh Linh nhưng lại sợ làm cô bị thương, rồi lại sợ cô không ngó ngàng tới mình: “Nhưng ta vẫn không nhịn được muốn giữ nàng ở lại.”

Hắn nhớ tới những chuyện mình đã làm trong quá khứ, đè nén cảm xúc trong lòng, trầm giọng nói: “A Linh, nàng có thể không tin bất kỳ thứ gì ở ta, nhưng chuyện ta yêu nàng này, nàng không thể không tin.”

Khanh Linh bị ép ngẩng đầu nhìn hắn, thấy rõ đáy mắt khiến người ta hơi e ngại của hắn.

Sau một lúc lâu, cô đột nhiên mỉm cười: “Ta tin.”

Cố Vọng hồi lâu không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, hắn sợ mình nhất thời không nhịn được sẽ doạ cô, nuốt cô vào bụng mình.

Khanh Linh không gỡ tay hắn ra, hơn nữa còn nhìn vào mắt hắn lặp lại một lần: “Ta tin.”

Cố Vọng tự biết mình việc xấu chồng chất, nhưng không ngờ cô sẽ tin tưởng mình đơn giản như vậy, nhất thời không phản ứng kịp.

Khanh Linh nói tiếp: “Nhưng đây không phải lý do chàng phải giấu ta, điều này không công bằng.”

Yết hầu Cố Vọng khẽ nhúc nhích, một ý niệm xấu xa vừa mới xuất hiện của hắn dường như đã bị san bằng trong nháy mắt.

Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Lần sau không được như thế nữa.”

“Ừm.”

Lúc này Khanh Linh mới gỡ tay hắn ra, cô nhẹ nhàng xoa cái cằm bị bóp đến đau: “Được rồi, ta không giận nữa.”

Cố Vọng: “…”

Hắn cúi người, mở tay cô ra, thay cô xoa cằm: “Xin… Đau không?”

Khanh Linh nhạy bén bắt được chữ hắn thu về.

Cô đột nhiên nói: “Hình như lâu lắm rồi chàng không nói xin lỗi với ta nhỉ.”

Từ lúc ở cảnh giới thí luyện đã bắt đầu, mặc dù cô tức giận nhưng Cố Vọng lại không nói xin lỗi, chỉ dùng những cách khác lấp li3m cho qua.

Động tác của Cố Vọng hơi ngừng lại, nhìn đầu ngón tay cô.

Sau một hồi hắn mới nở nụ cười tự giễu: “Không còn bao nhiêu nữa.”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!